[VKOOK Fanfic] Kim Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn / Chương 109: Lẽ nào em thích anh rồi
[VKOOK Fanfic] Kim Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn
  • Park Jimin rút khăn tay từ trong túi áo cẩn thận băng vết thương cho cậu, sau đó nói với Kim Namjoon.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Bọn tôi đi trước, làm phiền anh đưa y tá Kim về nhé
  • Kim Namjoon gật đầu xem như đồng ý.
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Cứ yên tâm giao cho tôi
  • Park Jimin nhanh chóng đưa Min Yoongi đến bệnh viện. Bác sĩ giúp cậu xử lý vết thương, sau đó cẩn thận băng bó lại. Khi làm xong hết tất thảy, bác sĩ kê đơn thuốc giao cho hắn.
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    May mắn chỉ là vết thương ngoài da không quá nghiêm trọng nhưng cũng đừng chủ quan
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    Mỗi ngày nhớ phải bôi thuốc và phải thay băng nữa
  • Bác sĩ nhìn đôi tay xinh đẹp được băng bó cẩn thận của cậu, khẽ tiếc nuối.
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    Tay đẹp như vậy mà lại có sẹo
  • Sau khi cả hai rời khỏi bệnh viện, Park Jimin đưa cậu trở về nhà.
  • Xe đỗ lại trước cổng chung cư, hắn biết tay cậu đang bị thương không tiện mở cửa nên nhanh chóng xuống xe.
  • Nhìn thấy bàn tay bị băng bó kín mít của Min Yoongi, trái tim hắn đau nhói. Loại đau đớn này thực sự rất khó tả, hắn thậm chí còn không hiểu được tại sao lại như vậy, chỉ vì cậu bị thương thôi sao?
  • Ánh trăng sáng chiếu lên sườn mặt tinh tế của cậu, khuôn mặt nhuốm đầy vẻ mệt mỏi nay lại càng xinh đẹp đến vô thực. Park Jimin không chút suy nghĩ đột nhiên hỏi.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Yoongi à, có lẽ nào em đã thích anh rồi không?
  • Nếu Min Yoongi thực sự ghét hắn, lẽ ra cậu phải đối xử với hắn giống như Do Hong Soo kia, không phân biệt nặng nhẹ muốn đánh thì đánh, muốn đấm thì đấm, thế nhưng kỳ lạ là cậu không hề đối xử bạo lực với hắn một chút nào.
  • Min Yoongi trước câu hỏi như câu khẳng định của hắn có hơi bất ngờ, hai bả vai khẽ run rẩy, thẹn quá hóa giận hét lớn.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Anh bị khùng hả?
  • Park Jimin cũng cảm thấy hắn bị điên thật rồi, nếu không sẽ không tự nhiên cảm thấy câu hỏi của cậu giống như đang làm nũng, giống như… cậu thật sự thích hắn vậy.
  • Park Jimin đưa cậu lên lầu, ngay lúc cậu định đóng cửa, hắn đã nhanh chóng lẻn vào ôm chặt lấy vòng eo thanh mảnh của đối phương rồi dồn người vào tường. Đôi mắt thâm trầm dưới ánh đèn lờ mờ u ám, người khác nhìn vào đều khiến lòng xôn xao.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Anh lại giở trò gì đấy?
  • Min Yoongi bất mãn giãy giụa.
  • Thật ra Park Jimin muốn xác nhận bản thân hắn có phải là người duy nhất trong lòng của cậu hay không?
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh
  • Đối mặt với sự tra hỏi của hắn, trong lòng Min Yoongi có hơi hoảng sợ, ngay cả bản thân cậu cũng không hiểu tại sao hết lần này đến lần khác cậu đều bỏ qua cho hắn.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Không phải
  • Min Yoongi tức giận trừng mắt nhìn hắn, không ngần ngại lặp lại một lần nữa.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Đương nhiên là không phải
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Em nói dối
  • Park Jimin không tin, hắn hung hăng tiến đến.
  • Min Yoongi sợ hãi muốn trốn về phía sau, thế nhưng cậu chỉ nghe được tiếng quần áo ma sát với bức tường lạnh lẽo.
  • Trong phòng tối đen chỉ còn bốn mắt nhìn nhau, dường như không ai chịu thỏa hiệp.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Vậy em giải thích đi, tại sao từ trước đến nay em đều không đánh anh?
  • Park Jimin từng bước, từng bước dồn ép cậu vào bước đường cùng, đến khi không còn chỗ trốn.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Rõ ràng thân thủ của em rất khá, nếu như muốn phản khác, đó là điều rất dễ dàng nhưng em chưa hề làm anh bị thương bao giờ
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Nói mau, tại sao lại không phản kháng?
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Tại sao luôn mặc kệ để anh quấn lấy em?
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Yoongi, bảo bối, thân ái, rốt cuộc là vì sao?
  • Phòng khách yên tĩnh vang vọng những câu hỏi dồn dập của Park Jimin, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cậu giống như chột dạ liền đỏ bừng. Đôi mắt nâu tròn xoe long lanh mở to, hai phiến môi khẽ giật giật, dường như lời giải thích của cậu như bị nghẹn lại ở đâu đó không thể thốt ra.
  • Tại sao cậu lại làm như vậy? Ngay cả bản thân Min Yoongi cũng không biết.
  • Park Jimin cảm nhận được tia xoắn xuýt trên gương mặt lạnh lùng của đối phương, trái tim không cách nào kiềm chế có chút nóng lên, loại rung động tựa như lông vũ thoáng qua, hắn muốn bắt lấy nhưng chỉ trong một khoảnh khắc đã sớm vụt mất đi.
  • Từ một lời nói dối biến thành thành một vòng lặp vô định, cả hắn và cậu, người hãm vào đó cũng không hề hay biết.
  • Trong nháy mắt bốn phiến môi khẽ chạm vào nhau, bên tai cậu bỗng nghe được âm thanh nỉ non quen thuộc.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Em yêu, bảo bối, thân ái, hãy thừa nhận đi mà...
  • Min Yoongi không vội trả lời, cậu khẽ nhắm mắt lại, sâu thẳm trong trái tim vang lên một câu hỏi: Liệu Park Jimin sẽ trở thành một Kim Taehyung khác?
  • Phản ứng hóa học giữa hai người không phải là giả, tiếp xúc da thịt chính là phương pháp trực tiếp mà hiệu quả nhất của tình yêu. Phiến môi đỏ như trái anh đào của cậu khẽ nhếch lên, giống như khiêu khích, giống như thống khổ không ngừng quyến rũ câu mất hồn vía của hắn.
  • Cánh tay bị thương của Min Yoongi cẩn thận vòng qua ôm lấy gáy của đối phương, hai chân bị hắn mạnh mẽ tách ra, bờ mông đẫy đà bị ép đến mức nhấc lên. Tư thế vừa đứng vừa làm này quả thực tốn quá nhiều sức lực, nhưng có thể làm thứ to lớn kia đỉnh vào nơi sâu nhất.
14
Chương 109: Lẽ nào em thích anh rồi